Trong cái trời chiều bảng lảng, cái thời điểm cuối ngày, thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm dễ thổi vào lòng người ta một cảm giác miên man, bâng khuâng nhớ. Gói ghém lại một ngày là bao ký ức lại mở ra trong tâm trí ta. Và thế là có biết bao buổi chiều đã trở thành chiều nhớ!

Chiều của những tháng ngày tuổi thơ, ta nhớ nhất là những buổi đi chăn bò. Ta vẫn không sao quên được cái bộ dạng của chính mình khi ấy: đầu tóc vàng hoe, khuôn mặt đen nhẻm vì nắng cháy. Cả ngày ta cứ lang thang trên những cánh đồng hay những ngọn núi. Để rồi chiều đến, hôm thì xâu cá, hôm thì bó củi mang về. Ta nhớ từng thửa ruộng, từng con mương trên đồng làng, nhớ cả những cái hang đá, nơi con nước chảy, nơi mọc thành từng vùng những bụi sim tím hay những cây hoa dẻ trĩu hoa vàng ngọt…

Tuổi thơ ai chẳng quấn quýt bên mẹ. Chiều đi học về mà không thấy mẹ thì nhớ lắm! Chẳng phải mong mẹ về để được ăn kẹo như những buổi sáng mẹ thường đi chợ, cũng chẳng phải được mẹ dẫn đi chơi như những dịp hội hè, lễ tết, thế mà ta cứ cảm thấy bồn chồn, không yên khi chiều rồi mà chưa thấy mẹ. Ta nhận ra rằng mẹ là niềm hạnh phúc ngọt ngào nhất, là một điều gì đó rất thiêng liêng, thật khó lý giải và chỉ biết không thể thiếu mẹ trong cuộc đời này.
Nhớ sao những buổi cơm chiều của những tháng ngày khốn khó. Một nồi gang cơm với vài con cá kho mặn chát, chén cà muối và tô canh rau từ vườn nhà thế mà đợi khi đông đủ cả nhà mới được ăn. Gặp những chiều mải vui đùa cùng đám bạn trong xóm với đủ trò, tan cuộc chạy về nhà, bụng réo cồn cào nhưng vẫn đợi chờ. Cái cảm giác chờ đợi khi đói khiến ta khó chịu vô cùng. Nhưng rồi những buổi chiều cả nhà quây quần bên mâm cơm đạm bạc cứ lặng lẽ qua lại tạo cho ta cảm giác thiếu một thành viên gia đình trong bữa cơm, nhất là bữa cơm cuối ngày lại khiến ta nhớ thương, lo lắng và không thể nào ăn ngon miệng được. Ta nhận ra bữa cơm không chỉ còn là để ăn mà còn là để thể hiện nếp nhà, tình cảm gia đình.

Ai đã từng yêu chắc rằng sẽ có rất nhiều kỷ niệm để nhớ. Với ta, đó là những buổi chiều bên bờ biển Quy Nhơn suốt bốn năm Đại học. Một chiều, ta cùng người ấy dạo chơi, ngắm biển, đi trên bờ cát vàng êm êm trước những bông muống biển tím biếc khẽ lay, lòng ta bỗng nao nao, bước chân ngập ngừng, bối rối. Tình yêu hai ta cứ mặn mòi, đằm thắm như hơi muối biển mỗi chiều vẫn thổi lên da thịt. Chiều của ngày chia tay cuối khóa, trong tiếng lao xao của những người đi trên bờ biển và cả tiếng sóng biển vỗ dập dồn, trái tim ta nặng trĩu suy tư, bước chân ta mải miết đi. Ta nắm tay người ấy thật chặt, gửi niềm tin yêu bằng ánh mắt không lời.
Chiều bây giờ, xong việc cơ quan, ta chỉ mong chạy ù về nhà, đi đón con. Ánh mắt, giọng nói, nụ cười của con thật tuyệt vời biết bao khi thấy ba xuất hiện trước cửa lớp. Con sẽ reo lên, chạy đến ôm chặt cổ ba mà hôn lên trán, lên má. Trên vòng xe chầm chậm của ba trở con về, con ríu rít khoe và làm nũng ba đủ điều. Vui nhất là những chiều cuối tuần, ba lại chở con đi long rong chỗ này chỗ khác để con được thích thú chạy nhảy, ngó nghiêng; được ba mua cho vài món quà vặt mà con yêu thích. Rồi cả gia đình mình lại vui vẻ bên bữa cơm chiều cuối tuần ấm áp, bình yên.